Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

AN NAM PHỦ KỲ X.

Hồ Hải đang  nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống.

Khi bạn bị loại ra khỏi quỹ đạo lịch sử của dân tộc, nhưng bạn được xem là thinktank khi những người nắm vận mệnh lịch sử dân tộc khi họ cần, bạn sẽ là người bàng quan đứng nhìn với sự cay đắng gấp vạn lần so với họ. Bạn nhìn họ quẫy đạp nhau để kẻ thì cố nằm trong cái kén, người thì muốn thoát kén thành nhộng một cách vô vọng, lúc đó bạn chỉ có còn cách tìm ra một phương án khác cho chỉ một số nhỏ thoát khỏi kén. GO WEST Foundation và dự án Ươm mầm Tài năngViệt mà tôi là người chủ xướng cho ra đời nằm trong hoàn cảnh đó của lịch sử.
Không phải trong số những người chủ chốt của cộng sản không có người muốn đa nguyên tản quyền. Lịch sử đã chứng minh như Trần Xuân Bách, Trần Độ và Nguyễn Hộ, rồi sau này cũng có nhiều người muốn thế, nhưng nhóm còn lại bị đầu độc trong sợ hãi khi đa nguyên sẽ bị tru di họ tộc như Gaddafi, như Saddam Hussein, nên những kẻ đó đoàn kết lại cố ngồi trên lưng cọp ngày nào hay ngày đó, và ai nghĩ điều tốt đẹp sẽ bị cô lập và hủy diệt. Cứ thế, bi kịch của con người trong một xã hội cộng sản là như đàn kiến bò theo kẻ trước người sau trên tường mà bạn dễ thấy khi quan sát.
Họ Nông sẵn sàng về vườn và con mình tiệt đường sự nghiệp sau khi đã đầy túi. Họ Võ đã chết vì lý tưởng và con cháu mình đầy túi, mà không cần làm chính trị ăn chia. Ngay cả Phạm Xuân Ẩn cũng sẵn sàng bị quản thúc suốt đời, và đưa vợ con mình từ Mỹ về sau khi đào thoát 30/4/1975 để được sống yên ổn cuối đời, etc... Có nghĩa là, người cộng sản sẵn sàng chịu chính đồng chí của chúng giết chúng, nhưng để yên cho con cháu của chúng sống giàu sang, hơn là có một cuộc đổi thay mà tương lai lành ít dữ nhiều.
Trong cuộc sống tài năng chưa chắc đã thành công. Sự thành công của mỗi cá nhân được đo bằng sự thỏa hiệp. Đám đông dân chúng không thành công vì thiếu khả năng thỏa hiệp. Các chính khách hơn đám đông còn lại ở khả năng thỏa hiệp. Cộng sản hơn dân chúng ở quốc gia chúng cai trị là chúng biết thỏa hiệp nhau bất chấp luân thường đạo lý.
Sau chiến tranh thế giới II, người Mỹ bá chủ toàn cầu nhờ không bị chiến tranh ảnh hưởng. Họ cứ tưởng bom đạn và cơ bắp có thể thắng được cộng sản. Nhưng họ đã hiểu sau 25 năm - 1950 đến 1975 - đấm đá ở chiến tranh Triều Tiên và Việt Nam, họ bỏ cuộc chơi. Obama đến Việt Nam cũng đã nói rõ: "Đất nước của các bạn, các bạn tự quyết!".
Vấn đề nước Việt hôm nay và mai sau chính người Việt phải tự lo lấy. Đó mới là tự lực, tự cường, không nên nhờ cậy bất kỳ ngoại bang nào. Còn việc người cộng sản đang cầm quyền đấu đá nhau chí tử rồi chúng cũng thỏa hiệp để ăn chia, không có chuyện người cộng sản thương yêu đồng chí mình, càng không yêu thương đồng bào và đất nước.
Hôm nay nhiều việc quá, nên tôi chỉ viết ngắn cho 1 chủ đề như định đề toán học cho tình hình nước Việt. Hẹn phần sau tôi sẽ viết những dự đoán tương lai và mỗi gia đình cần phải làm gì trong hoàn cảnh hiện nay.

Không có nhận xét nào: