Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Lễ tiễn cựu phu nhân PTT Nguyễn Cao Kỳ ‘Về Cõi Thiên Thu’

Lễ tiễn cựu phu nhân PTT Nguyễn Cao Kỳ ‘Về Cõi Thiên Thu’

Quốc Dũng & Nhất Anh/Người Việt
Ông Bùi Xuân Hiến (bìa trái), MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên (thứ ba từ trái), và Luật Sư Trịnh Hội (bìa phải) trong tang lễ. (Hình: Nhất Anh/Người Việt)
WESTMINSTER, California (NV) – “Mai tôi đi thế gian này tịch mịch/Đừng khóc tôi như tiễn một người đi/… Mai tôi đi tiễn tôi bằng âm nhạc/Còn trái tim thơm gửi lại cho người” là những câu thơ bà Đặng Tuyết Mai, cựu phu nhân Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ, viết trong bài “Về Cõi Thiên Thu,” nên trong tang lễ của bà diễn ra từ 9 giờ sáng Thứ Năm, 29 Tháng Mười Hai, tại Westminster Memorial Park, rất ít giọt nước mắt rơi, mà chỉ có thơ ca và âm nhạc.
“Thật sự chúng ta không nên buồn mà nên cảm thấy an ủi và nhẹ nhàng vì mẹ của tôi đã sống một cuộc sống rất đáng sống. Tôi không thể nói về những kỷ niệm với mẹ được, bởi vì tôi có cảm tưởng có những nỗi đau quá lớn. Hiện tôi có cảm giác đang dán một băng keo rất lớn trên trái tim của mình, nếu chỉ cần hít ra một tí thì tôi sẽ rất khó thở.” MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên, con gái của bà và vị phó tổng thống, nói.
Cô nói tiếp: “Trước nay, ai cũng nói tại sao tôi lúc nào cũng cười, không biết khi nào khóc hay buồn. Thật sự tôi cười được suốt và ít khi buồn vì bao giờ cũng có mẹ bên cạnh, nên không bao giờ cảm thấy cô đơn. Nhưng cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cảm thấy hụt hẫng. Nhưng tôi hứa với mẹ: ‘Mẹ đừng lo, con rất mạnh dạn và con sẽ tiếp tục mạnh dạn để lo cho hai cháu của bà.’”
“Mất mẹ rồi đời vĩnh viễn đơn côi”
Sau khi chủ trì nghi thức mai táng cho bà Đặng Tuyết Mai, Hòa Thượng Thích Nguyên Trí, đệ nhất phó chủ tịch nội vụ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ kiêm viện chủ chùa Bát Nhã, Santa Ana, nói: “Kỳ Duyên kể với tôi khi cô nhớ lại những lần đi làm về, đang ngủ ngon giấc thì thấy bàn tay run run của mẹ kêu cô dậy để ăn chén yến. Vậy đó, mẹ mang bệnh nặng kinh khủng mà không bao giờ quên con được. Dù Kỳ Duyên đã lớn như thế đó, mẹ vẫn thương cô vô cùng tận.”
“Cho nên dù chúng ta có lớn mấy nhưng tình thương của mẹ, của cha vẫn coi chúng ta còn nhỏ bé. Hôm nay ngày cuối cùng để Kỳ Duyên và gia đình bên mẹ, bao nhiêu nỗi niềm cay đắng xót xa yêu thương mẹ vô cùng tận nhưng đâu còn dịp nào để chăm sóc mẹ. Nếu có chăng, mong rằng tất cả anh chị em nhớ lại những gì mẹ đã dặn, đã dạy khi còn sinh tiền,” hòa thượng căn dặn.
Rồi hòa thượng nhắn gửi: “Tôi nhớ một nhà thơ vì quá yêu thương cha, quá yêu thương mẹ đã viết: ‘Mẹ nhắm mắt, đời con không còn nữa/Dù niềm vui thật nhỏ bé trong đời/… Có những lúc mẹ giận hờn trách mắng/Nhưng trong lòng lệ mẹ vẫn thầm rơi/… Trời đang ấm sao hồn con buốt giá/Mất mẹ rồi đời vĩnh viễn đơn côi/Con thèm quá, thèm được nghe mẹ mắng/Nhưng hết rồi những ngày tháng yên vui/Từ mộ lạnh mẹ có nghe con khóc/Khóc hôm nay rồi vĩnh viễn sau này.’”
Về sự ra đi của bà Mai, ông Bùi Xuân Hiến, phu quân của bà, kể: “Trong ngày người vợ thân yêu của tôi ngã bệnh, căn bệnh chỉ là khó thở, có đôi lúc ngộp thở phải dùng ống dưỡng khí. Đây là đôi lời mộc mạc mà trong lúc thương cảm quá, tôi làm bài thơ này: ‘Bằng buồng phổi tôi em hãy thở/Biết bao lần ta đã hôn đắm đuối/Chẳng phải sao, ta đã cùng chung hơi thở?’”
Lễ tiễn cựu phu nhân PTT Nguyễn Cao Kỳ 'Về Cõi Thiên Thu'
Hòa Thượng Thích Nguyên Trí chủ trì nghi thức cúng trước lúc di quan. (Hình: Quốc Dũng/Người Việt)
“Hôm nay không thấy nhiều những giọt lệ, bởi chúng ta khóc nhưng nước mắt để trong lòng, thể theo tâm nguyện của vợ tôi. Tôi lại nhớ những câu thơ của bạn tôi là Tô Thùy Yên đã đọc trước linh cữu: ‘Thiết tha thế, xót xa là thế/Tình tự nào không xé thịt da.’ Chúng ta cùng thương yêu một người nào đó mà khi mất đi thì chẳng khác gì máu thịt của chúng ta bị xẻ chia,” ông chia sẻ.
“Lát nữa đây chúng tôi sẽ đưa Tuyết Mai đi. Nàng ra đi rất thanh thản, nhẹ nhàng. Nàng đã rũ bỏ hết những u buồn, ưu phiền. Hành trang của nàng có thể nặng nhất là trái tim của tôi. Trái tim của tôi lát nữa sẽ bỏ vào quan tài mang theo xuống tận mồ với nàng. Tôi còn lại một nửa hồn sẽ sống chờ cho đến ngày đi theo nàng,” ông tâm sự.
“Mẹ đã tạo ra một chuẩn mực mà tôi muốn học”
Luật Sư Trịnh Hội, nghĩa tử của người quá cố, chia sẻ: “Tôi gặp mẹ Mai lần đầu tiên vào khoảng đầu thập niên 2000, lúc tôi mới quen cô con gái độc nhất của mẹ. Hôm ấy trời đã khuya và tôi chỉ ghé vào nhà chào hỏi thăm mẹ vài câu trước khi về lại Philippines nơi tôi sinh sống. Tôi vẫn còn nhớ lúc ấy tôi khá lo lắng và hồi hộp. Bởi ‘bác Mai’ lúc ấy không chỉ là mẹ của bạn gái mình mà từ nhỏ tôi đã đọc, nghe và biết rất nhiều điều về bà. Về chuyện tình của mẹ với bố Kỳ. Về lý do tại sao mẹ được cho là văn minh, quý phái. Và dĩ nhiên là về sắc đẹp nổi tiếng của mẹ.”
“Nhưng thật lòng, ấn tượng đầu tiên của tôi lại không phải là sắc đẹp của mẹ. Có lẽ vì lúc ấy mẹ đã không còn trẻ như lúc mới về làm vợ bố. Lúc ấy tôi cũng chưa có dịp tiếp xúc nhiều với mẹ để có thể cho là mẹ văn minh, quý phái đến dường nào. Điều làm cho tôi ấn tượng nhất, nhớ nhất mãi cho đến ngày hôm nay đó là sự hòa đồng, thân thiện ở mẹ. Mẹ hỏi tôi muốn uống gì không và tự tay đi lấy nước cho tôi uống trước khi ân cần hỏi thăm sức khỏe cũng như công việc tị nạn của tôi lúc ấy ở Philippines,” ông kể.
“Mẹ đã không nói gì đến mẹ, càng không chưa bao giờ tôi thấy mẹ muốn chứng tỏ với bất kỳ ai rằng mẹ là một ai đó, từng là một bà tướng hay một mệnh phụ phu nhân đã gặp quen biết bao lãnh tụ, vua chúa. Đối với tất cả mọi người, già cũng như trẻ, mẹ luôn nhã nhặn, ân cần và gần gũi bất kể họ thuộc thành phần nào và đến từ đâu. Đây có lẽ là lý do tại sao có khá nhiều người được mẹ nhận làm con nuôi, từ bạn bè của con ruột cho đến vợ hoặc chồng của năm người con kế. Đối với mẹ, hình như con rể cũ hay con dâu mới không quan trọng cho lắm. Mẹ vẫn đối xử như ngày nào nếu không muốn nói là còn gần nhau hơn. Tôi là một thí dụ điển hình,” ông kể tiếp.
Ông kể tiếp: “Còn nhớ cách đây chỉ vài tuần, mặc dù mẹ đang rất mệt mỏi nằm trên giường bệnh trong nhà thương nhưng lúc tôi vào thăm mẹ vẫn bảo là cho mẹ góp $200 vào quỹ của VOICE để giúp những nạn nhân của lũ lụt ở miền Trung. Tôi thương mẹ cũng vì thế. Sẽ nhớ mãi về mẹ cũng bởi thế. Nhất là lúc tôi và con gái mẹ quyết định chia tay. Có lẽ mẹ là người buồn nhất, thất vọng nhất, và khóc nhiều nhất.”
“Đường thênh thang tôi vào cõi thiên thu”
Và rồi, tất cả mọi người dự tang lễ đều nín lặng khi nghe ca sĩ Khánh Hà cất giọng hát bài “Đời Đá Vàng,” của nhạc sĩ Vũ Thành An, một trong những bài hát mà bà Đặng Tuyết Mai yêu thích. “Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu/Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau/Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào/Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào…”
Ca sĩ Khánh Hà chia sẻ: “Hôm nay mất cô là tôi mất đi một người hâm mộ rất trung thành từ lúc tôi mới ra cuốn băng cassette đầu tiên. Cô đã ủng hộ bằng cách mua rất nhiều để tặng bạn bè. Đó là điều tôi rất nhớ cô. Và trong những chương trình ca nhạc thì cô hay ngồi dưới và luôn kêu tôi hát bài ‘Đời Đá Vàng.’ Và một điều mà, đi đám tang ai tôi cũng sợ, nhưng đám tang cô thì tôi không có cảm giác sợ…”
Lễ tiễn cựu phu nhân PTT Nguyễn Cao Kỳ 'Về Cõi Thiên Thu'
MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên cầm di ảnh bà Đặng Tuyết Mai. (Hình: Quốc Dũng/Người Việt)
Lúc sinh thời, bà đặc biệt yêu thích hai giọng ca Khánh Hà và Tuấn Ngọc. Chính vì vậy, tang lễ của bà, ca sĩ Tuấn Ngọc hát bài “Phôi Pha” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để chia tay bà lần cuối: “Ôi phù du/Từng tuổi xuân đã già/Một ngày kia đến bờ/Đời người như gió qua…”
Tiễn biệt bà, cả hai danh ca cùng hát bài “Time To Say Goodbye” để tiễn bà về cõi thiên thu.
Có lẽ điều mà mọi người sẽ không bao giờ quên ở bà, một người được gọi có khi là chị Mai, cô Mai, bác Mai, hay đối với nhiều người là mẹ Mai, mà theo nhiều người, đó chính là sự quý phái nhưng rất gần gũi, sang trọng nhưng rất thân thiện ở bà.
Theo nhiều người cho biết, đến cuối cuộc đời, điều bà sợ nhất vẫn là làm phiền người khác, chứ không phải là cái chết, bởi vì bà là một Phật tử thường ngày tụng kinh biết đây chỉ là cõi vô thường. “Mai tôi đi không còn ai trông đợi/Đường thênh thang tôi vào cõi thiên thu,” là những dòng thơ cuối trong bài “Về Cõi Thiên Thu” do bà sáng tác.
Bà Đặng Tuyết Mai qua đời ngày 21 Tháng Mười Hai, tại bệnh viện Hoag, Newport Beach, California, hưởng thọ 75 tuổi.
Theo đoạn phim do gia đình chiếu tại tang lễ, bà Mai sinh ra tại Hà Nội và mất cha từ sớm. Bà cùng gia đình di cư vào Nam trước khi đất nước chia đôi vào năm 1954. Thoạt đầu gia đình bà định cư ở Đà Lạt, sau đó chuyển về Nha Trang nơi mẹ bà có cơ sở buôn bán. Cho đến thập niên 1960, khi bà học xong, bà được tuyển vào làm một trong những nữ tiếp viên hàng không đầu tiên của hãng Hàng Không Việt Nam. Đây là một công việc mà bà từng bảo bà rất yêu thích trước khi quyết định lấy Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ vào năm 1964.
Mời độc giả xem video: Tang lễ cựu phu nhân Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ
Khi lập gia đình, bà chỉ mới 23 tuổi, nhưng phải ngay lập tức bắt đầu với vai trò một người mẹ của năm người con mà ông Kỳ đã có với người vợ trước đó. Một năm sau, bà sinh người con duy nhất là Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Và đây cũng là lúc mà bà bắt đầu với một vai trò mới, đó là đệ nhất và đệ nhị phu nhân sau khi Thiếu Tướng Kỳ được bầu vào làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương (1965-1967) và Phó Tổng Thống (1967-1971) của Việt Nam Cộng Hòa.
Vài ngày trước khi Sài Gòn sụp đổ vào năm 1975, bà cùng gia đình sang Mỹ định cư, thoạt đầu ở Virginia, rồi Louisiana, trước khi dọn hẳn về California.
Năm 1989, ông bà ly dị, bà lập gia đình với ông Bùi Xuân Hiến. Đây cũng là thời gian mà bà nói là thật sự tìm lại được chính mình.
Riêng ông Kỳ lập gia đình với một người khác. Năm 2011, ông qua đời tại Kuala Lumpur, Malaysia.
http://www.nguoi-viet.com/little-saigon/tang-le-cuu-phu-nhan-ptt-nguyen-cao-ky/

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Nhà ở có 7 đặc điểm thuận phong thủy này, gia chủ cứ yên tâm tài lộc ngày ngày vượng phát

IN GIẢI TRÍ


dainha
Trong xã hội hiện đại, phong thủy nhà ở vẫn mang ý nghĩa nhất định, một căn nhà có phong thủy tốt là căn nhà hội tụ đầy đủ những nguyên tắc dưới đây. Với những căn nhà như thế này, gia chủ càng ở càng có tiền.
Đối với việc cư gia nhập thế của người Trung Quốc, phong thủy là đề tài chưa bao giờ lỗi thời. Thậm chí, quan niệm phong thủy về nhà ở của người Trung Quốc còn lan tỏa, có sức ảnh hưởng nhất định đến các nước xung quanh như Nhật Bản, Hàn Quốc hay cả Việt Nam.
Theo chuyên gia phong thủy hàng đầu của Trung Quốc hiện nay – ông Lương Chân, phong thủy nhà ở có từ xa xưa và là lý giải của cổ nhân về môi trường tự nhiên và nơi ở của con người.
1. Nhà được xây tại điểm giao nhau giữa ba con sông
Ông Lương Chân cho rằng, nhìn từ góc độ phong thủy học, vị trí cát lợi nhất trong phong thủy chính là điểm hội tụ chung của ba con sông.
Vì thế, một căn nhà được xây dựng tại vị trí này là không gì có thể so sánh được, nó mang đến cho gia chủ may mắn cả về tiền tài và sức khỏe.
ph-copy
2. Thông thoáng, ôn hòa
Phong thủy học rất chú trọng đến yếu tố “tàng phong tụ khí”. Theo chuyên gia phong thủy Lương Chân, vị trí có sức gió quá lớn không phải là nơi vượng, xây nhà sẽ không tốt.
Tuy nhiên, nhà được dựng ở thế gió yếu, không khí không thể lưu thông cũng không phải là một môi trường sống tốt. Tốt nhất phải chọn nơi thông thoáng mới hợp phong thủy.
ph1
3. Nhà nên đặt ở khu vực có nhiều đường
Đường thông, tài vận mới thông đó là điều tất nhiên và dễ hiểu bởi lẽ có người mới có đường, người càng đông, đường mới càng rộng và đường theo quan niệm phong thủy chính là tượng trưng của vinh hoa phú quý.
ph2
4. Thông gió, đón nhiều ánh sáng
Một căn nhà đáp ứng được yếu tố “thông gió, đón nhiều ánh sáng” sẽ tạo ra sự cân bằng âm dương. Trong một căn hộ, nếu phòng khách mà ban ngày cũng cần phải bất đèn hoặc bất kể cả ngày hay đêm đều sáng nghĩa là căn hộ đó đang bị mất thế cân bằng về âm dương.
Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng và sức khỏe cũng như sự nghiệp của gia chủ.
ph3
5. Cảnh quan xung quanh hài hòa
Mỗi khu vực dân cư đều có những quy hoạch riêng nhưng quy hoạch tốt đến đâu đi chăng nữa cũng cần có sự hài hòa về màu sắc, phối cảnh.
Ví dụ, xung quanh khu nhà ở của bạn trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, làm cho cả một khu vực rực đỏ, nhất định sẽ phải trồng thêm nhiều cây cỏ để tăng màu xanh, tạo sự cân bằng.
ph5
6. Nhà xây trên địa hình phía bắc cao, phía nam thấp là cát lợi
Người Việt từ xưa khi xây nhà ở đều lựa chọn hướng Nam là hướng chính của ngôi nhà. Theo quan niệm phong thủy, địa hình xây dựng nhà phía trước thấp, phía sau cao là điềm tốt, bởi lẽ trước thấp sau cao đồng nghĩa với việc sau khi ở, gia chủ ngày một thăng tiến, có hậu.
Giải thích theo góc độ khoa học, phía nam thấp, phía bắc cao có lợi cho việc đón gió và ánh nắng tự nhiên.
ph8
7. Trái Thanh Long phải Bạch Hổ
Trong phong thủy học, bên trái Thanh Long, bên phải Bạch Hổ là thuật ngữ thường xuyên xuất hiện. Vậy thế nào gọi là Thanh Long, thế nào gọi là Bạch Hổ.
Thanh Long là thế đất bên trái ngôi nhà, đại diện cho vận may, Bạch Hổ là thế đất bên phải ngôi nhà, đại diện cho sự tiêu tán.
Trong một căn nhà, Thanh Long lấn át Bạch Hổ sẽ mang đến cho gia chủ sự thuận lợi, hài hòa, tài vận hanh thông, tình cảm êm ấm, sống hạnh phúc, hưởng thọ dài lâu.
Ngược lại, nếu Bạch Hổ lấn át Thanh Long, chủ nhân của ngôi nhà thường gặp xui xẻo, bệnh tật ốm đau triền miên.
ph9
Chuyên gia phong thủy gợi ý rằng, khi chúng ta xây dựng nhà cửa, nên chọn hoặc tác động sao cho thế đất bên trái cao hơn thế đất bên phải sẽ mang lại nhiều lợi ích về sau cho cả gia đình.
Tuy nhiên, trong bối cảnh nhà ở được xây dựng san sát, đặc biệt nhà chung cứ khó có thể thực hiện theo ý chủ nhân như hiện nay, nếu không có điều kiện thay đổi môi trường bên ngoài, chủ nhà có thể treo ảnh rồng trên bức tường phía Đông ngôi nhà hoặc đặt tượng rồng ở phía Đông phòng khách.
Một lưu ý nhỏ là chúng ta nên chọn rồng bốn móng, tránh rồng năm móng (chỉ dùng cho vua chúa), vì mức năng lượng quá lớn do rồng năm móng tạo ra có thể không phù hợp với “người trần mắt thịt”.
Video hay: Đặt máy quay trong nhà, người phụ nữ bất ngờ về hành động của chồng và con trai
Theo soha.vn
Xem thêm:
Clip hay:



Sự thật

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

3 x 8 = 23, vì sao?

3 x 8 = 23, vì sao?

Nhan Uyên ham học hỏi, tính tình tốt bụng, là một đệ tử đắc ý của Khổng Tử.
Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải. Anh bước đến hỏi mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải.
Chỉ nghe người mua hét lớn: “Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta 24 đồng?”
Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói: “Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa”.
Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói:“Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt! Đi, ta hãy tìm ông ấy để phân xử!”
Nhan Uyên đáp: “Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy xử lý sao?”
Người mua nói: “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Nhà ngươi sai thì sao?”
Nhan Uyên trả lời: “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan”. Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.
Khổng Tử và Nhan Uyên
Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói: “Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi!”
Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia nhưng trong lòng không phục. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi.
Nhan Uyên cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa. Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học… Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân, sát nhân không rõ chớ động thủ”.
Nhan Uyên đáp lại một câu: “Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi.
Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa. Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân”…
Nghĩ thầm, sư đồ nhất tràng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia. Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao! Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?”
Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ.
Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra một người là thê tử, người kia là muội muội của anh.
Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói: “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy?”
Nhan Uyên cảm thấy kính phục thầy sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử. Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói: “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con: “ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”!”
Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!”
Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói 3 nhân 8 bằng 23 là đúng, con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói 3 nhân 8 bằng 24 mới đúng, người mua kia thua, đây là một mạng người đó! Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn?”
Nhan Uyên bỗng giật mình tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần!”
Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ...
Câu chuyện này gợi cho tôi nhớ tới ca từ trong một bài hát tuyệt vời của Khắc Lý Lâm:
“Nếu như mất đi bạn, được cả thế giới cũng để làm gì?”
– Tranh cãi với khách hàng. Bạn thắng rồi. Khách mất đi.
– Tranh cãi với đồng nghiệp. Bạn thắng rồi. Đoàn đội tiêu tan.
– Tranh cãi với người nhà. Bạn thắng rồi. Tình thân biến mất.
– Tranh cãi với bạn hữu. Bạn thắng rồi. Bạn hữu dần xa.
– Tranh cãi với vợ / chồng. Bạn thắng rồi. Tình cảm nhạt phai.
– Tranh cãi với bất kỳ ai. Bạn thắng rồi thì sao??? Thắng có nghĩa là bạn THUA???
Hãy tranh cãi, tranh đấu với chính bản thân. Nếu tự thắng Bản thân sẽ trở thành người: Từ Bi, Khiêm Tốn, Bao Dung Độ Lượng… thì lúc đó bạn mới thật sự THẮNG”.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

Bộ lạc Amazon bí ẩn

Hé lộ ảnh bộ lạc Amazon bí ẩn không tiếp xúc người ngoài 

19/11/2016 15:18 GMT+7
TTO - Những bức ảnh mới nhất chụp từ trên không cho thấy đời sống của một bộ lạc không tiếp xúc với bên ngoài ở vùng rừng rậm Amazon, với dân số chỉ khoảng 100 người.
Hé lộ ảnh bộ lạc Amazon bí ẩn không tiếp xúc người ngoài 
Hình ảnh ngôi nhà lớn của một nhóm người thuộc bộ lạc Yanomami ở vùng rừng rậm Amazon thuộc Brazil - Ảnh: Guilherme Gnipper Trevisan/Hutukara
Ảnh được chụp ở vùng lãnh thổ Yanomami, miền bắc Brazil, cho thấy nhiều người - có cả nam và nữ, đang đứng bên trong ngôi nhà khổng lồ được gọi là "Yanomami yano", nơi sinh sống của nhiều gia đình trong bộ lạc.
Những người này không mặc quần áo hoặc chỉ mặc rất ít. Một số người đang ngước nhìn lên trời - dường như họ đã phát hiện ra mình bị chụp ảnh.
Theo Mirror, những bức ảnh đặc biệt này được công bố giữa lúc có nhiều lo ngại cộng đồng thiểu số ở vùng Amazon này có thể bị các thợ mỏ vàng xóa sổ.
Lý do là người trong bộ lạc "rất dễ bị tổn thương" do bệnh tật đến từ "những người ngoài", trong khi các thợ mỏ vàng được nói đã mang bệnh sốt rét và các bệnh khác đến khu vực.
Các thợ mỏ cũng được cho là đã làm ô nhiễm nguồn thức ăn, nước uống của bộ lạc do thủy ngân dùng khai thác vàng.
"Khu vực này đang có hơn 5.000 thợ mỏ vàng bất hợp pháp, gây lo ngại nghiêm trọng rằng họ sẽ khiến một số người dễ bị tổn thương nhất trái đất bị tiêu diệt", trang web của tổ chức nhân quyền Survival International nói. 
Theo ước tính, bộ lạc Yanomami có tổng cộng khoảng 35.000 người, trong đó hơn 20.000 người ở Brazil, số còn lại ở vùng núi và rừng rậm Venezuela. Nhiều nhóm của bộ lạc này hoàn toàn không tiếp xúc với người ngoài, thậm chí không tiếp xúc với các thành viên khác cùng bộ lạc.
Thông thường họ sống trong các ngôi nhà lớn "Yanomami yano", mỗi ngôi nhà lớn có nhiều gia đình cùng ở chung, dưới mỗi mảnh che của ngôi nhà là một gia đình.
Họ ngủ võng, biết dùng lửa và sở hữu một kho kiến ​​thức rất lớn về thực vật, với khoảng 500 loại cây cỏ được họ biến thành thức ăn, thuốc uống và nhà ở. Họ cũng sống bằng cách săn bắn, hái lượm, đánh cá và trồng một số loại cây như sắn, chuối...
Các nhà hoạt động kêu gọi cần bảo vệ khu vực mà bộ lạc này sống và các quan chức cần "tôn trọng quyền được sống ở đó của họ".
Hé lộ ảnh bộ lạc Amazon bí ẩn không tiếp xúc người ngoài 
Người trong bộ lạc Yanomami ở miền bắc Brazil - Ảnh: Guilherme Gnipper Trevisan/Hutukara
Hé lộ ảnh bộ lạc Amazon bí ẩn không tiếp xúc người ngoài 
Ngôi nhà lớn nằm ẩn trong rừng sâu - Ảnh: Guilherme Gnipper Trevisan/Hutukara
Hé lộ ảnh bộ lạc Amazon bí ẩn không tiếp xúc người ngoài 
Các thành viên bộ lạc không mặc quần áo hoặc mặc rất ít - Ảnh: Guilherme Gnipper Trevisan/Hutukara
Theo ước tính, hiện nay trên thế giới có hàng chục bộ lạc không tiếp xúc với bên ngoài. Hầu hết họ sống trong rừng rậm và không có khả năng miễn dịch với các bệnh thông thường, những căn bệnh "không bao giờ có trên vùng đất của họ".
MINH ANH

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Triều cường TP.HCM

Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa

Thứ Tư, ngày 14/12/2016 21:59 PM (GMT+7)
Hàng trăm người Sài Gòn phải “bơi” trong nước bốc mùi hôi thối nồng nặc để về nhà dù trời không mưa.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 1
Triều cường dâng cao gây ngập một số khu vực trũng ở TP.HCM vào chiều 14.12
Chiều 14.12, trời không mưa nhưng triều cường dâng cao ở mức 1,57-1,62m (cao hơn mức báo động 3 là 0,07 -0,12m) khiến nhiều tuyến đường ở TP.HCM bị ngập nước, nhiều người phải hì hục đẩy xe cả km để về nhà.
Nặng nhất là tuyến đường Lê Văn Lương (xã Nhơn Đức, huyện Nhà Bè), nước ngập hơn 0,5m, một khu vực trên đường ngập sâu khiến hàng loạt xe máy bị chết máy, người dân phải “bơi” trong nước hôi thối để về nhà.
Mỗi khi có xe ô tô chạy qua tạo thành sóng đánh văng tung tóe hai bên đường, người dắt xe trong nước ngập phải gồng mình để không bị ngã. Hoạt động kinh doanh, buôn bán của các hộ dân hai bên đường bị ế ẩm trầm trọng do nước bao vây. Do nước ngập nên nhiều em học sinh tan trường phải đứng trước cổng chờ phụ huynh đến đón.
“Mỗi đợt triều cường là mỗi lần mệt. Lội trong nước bốc mùi hôi thối để về nhà nên lần nào chân cũng bị ngứa, nổi nhiều mẩn đỏ”, chị Nguyễn Thị Thùy đẩy xe trên đường ngập nước nói.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 2
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 3
Triều cường gây ngập đường Lê Văn Lương hơn 0,5m kéo dài hơn 1km khiến hàng loạt phương tiện bị chết máy, người dân phải hì hục đẩy xe về nhà
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 4
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 5
Và thuê xe ba gác máy vượt qua “biển nước” trên đường
Để tránh nước ngập nhiều người đi xe máy thuê xe ba gác máy chở cả người lẫn xe qua khu vực ngập nước hơn 1km với số tiền 40.000-50.000đ. Số khác do xe đã chết máy nên chấp nhận dẫn bộ vượt “biển nước” trên đường.
“Sáng lội qua đây xe chết máy một lần rồi. Chiều nay về tiếp tục chết máy nên phải dẫn bộ. Ráng vài ngày nữa, triều cường tôi sẽ mang xe đi thay nhớt sửa xe lại”, anh Văn Tuấn ngụ huyện Nhà Bè cho biết.
Tại giao lộ Lê Văn Lương – Nguyễn Bình ngập năng nhất khiến tất cả các phương tiện qua đây bị chết máy.
Đến 20h, nước đã rút nhưng nhiều người vẫn đứng ven đường chờ nước rút hết mới dám về nhà.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 6
Đến 20 nước trên đường Lê Văn Lương bắt đầu rút nhưng vẫn còn khá sâu, người dân phải “rẽ sóng” để về nhà
Ngoài ra, trong chiều nay, triều cường cũng gây ngập nặng các tuyến đường Trần Xuân Soạn (quận 7) Bình Đông (quận 8), khu Thanh Đa, đường Bình Quới (quận Bình Thạnh) Huỳnh Tấn Phát (huyện Nhà Bè)…khiến nhiều người phải khổ sở để trở về nhà.
Theo Đài khí tưởng thủy văn khu vực Nam bộ,  đỉnh triều cao nhất trong đợt xuất hiện này vào ngày 14 và 15.12. Đỉnh triều tại trạm Phú An vào ngày ngày 14.12 là 1,57m và 1,62m vào ngày 15.12. Tại trạm Nhà Bè là 1,57m vào ngày 14.12 và 1,62m trong ngày 15.12.
Sau khi đạt đỉnh, mực nước tại các trạm xuống chậm. Mực nước tại trạm Phú An có khả năng cao hơn mức báo động 3 đến hết ngày 17.12 sau đó sẽ giảm xuống.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 7
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 8
Mỗi khi có xe ô tô chạy qua tạo thành sóng nước văng tung tóe hai bên đường và tràn vào nhà dân
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 9
Cách “chống ngập” hiệu quả của thanh niên
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 10
Thoát qua khu vực nước ngập, người đàn ông cố khởi động xe máy.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 11
Học sinh trở về nhà trên con đường đầy nước.
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 12
Người bán hủ tiếu, trứng vịt lộn “thở dài” khi nước bao vây đường Lê Văn Lương
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 13
Một chủ cửa hàng bán đồ gỗ, nệm mệt mỏi chờ nước rút
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 14
Người Sài Gòn “bơi” về nhà dù trời không mưa - 15
Do quá sợ cảnh đẩy xe cả km trên đường, nhiều người chấp nhận chờ đợi nước rút cả giờ đồng hồ.
Theo Dương Thanh (Dân Việt)
Tin tức trong ngày - TP.HCM: Nhiều tuyến đường lại sắp bị ngập dù không mưaTP.HCM: Nhiều tuyến đường lại sắp bị ngập dù không mưaDù trời có mưa hay không, nhiều tuyến đường ở TP.HCM vẫn có khả năng bị ngập do triều từ ngày 14.11, đạt đỉnh vào ngày 15 và 16.11.
Tin tức trong ngày - TP.HCM: 9 tuyến đường sắp bị ngập dù không mưaTP.HCM: 9 tuyến đường sắp bị ngập dù không mưaMặc dù không mưa nhưng triều cường dâng cao sẽ khiến 9 tuyến đường tại TP.HCM bị ngập trong vài ngày tới.

Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào?

Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào?

 
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào?

Trong những năm 70 của thế kỉ trước, dưới bàn tay của bộ đôi Nixon-Kissinger, chính sách đối ngoại của Mỹ với Trung Quốc đã trải qua hai bước ngoặt lịch sử.

"Chúng ta sẽ tiếp tục giữ quan hệ gần gũi, thân thiện với Đài Loan, nhưng chúng ta cũng phải nhớ, và [chính quyền Đài Loan] cũng phải chuẩn bị tâm lý cho một thực tế rằng, Mỹ sẽ từng bước tiếp tục đi trên quỹ đạo bình thường hóa với cả bên còn lại - tức Trung Quốc đại lục. Đây là vấn đề thuộc phạm trù lợi ích quốc gia. Không phải vì chúng ta yêu quý gì [đại lục], mà vị trí chiến lược của họ [buộc ta phải làm vậy]".
Đó là những lời dặn dò trực tiếp qua điện thoại mà Tổng thống Mỹ Richard Nixon gửi tới Đại sứ Mỹ tại Đài Loan bấy giờ, ông Walter McConaughy, vào ngày 30/6/1971. Chỉ thị của "sếp" khi đó thực sự đã đặt McConaughy vào thế khó, buộc vị Đại sứ này phải tìm cách lựa lời nói với chính quyền Tưởng Giới Thạch về hướng đi mới của Washington.
Sở dĩ nói ông McConaughy gặp khó là bởi giống như đại bộ phận các nước phương Tây khác, khi đó Mỹ vẫn giữ quan hệ ngoại giao với Đài Loan và chưa thiết lập quan hệ với Trung Quốc. Quốc dân đảng (KMT) cũng nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ Washington kể từ khi phải rút về Đài Loan sau thất bại trong nội chiến Trung Quốc năm 1949. 
Nhưng vì lợi ích quốc gia, mà cụ thể ở đây là tham vọng muốn bắt tay với Bắc Kinh để kiềm tỏa Liên Xô, Washington đã quyết định thực hiện hai nước đi mang tính bước ngoặt về ngoại giao:
- Nước đi thứ nhất mang tính bản lề, đó là chuyến thăm lịch sử của Nixon tới Bắc Kinh năm 1972, với kết quả là Thông cáo Thượng Hải được hai bên Trung-Mỹ đưa ra, trong đó ghi rõ: "Mỹ hiểu rằng người Trung Quốc ở cả hai bờ eo biển Đài Loan đều trung thành với quan điểm chỉ có một chính phủ Trung Quốc duy nhất, và Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Mỹ không phản đối quan điểm đó".
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào? - Ảnh 2.
Nixon và phu nhân trong chuyến thăm lịch sử tới Trung Quốc năm 1972. Ảnh: History.com
Chính sách "một Trung Quốc", đúng như tên gọi của nó, có nghĩa rằng chỉ tồn tại một chính phủ hợp pháp duy nhất quản lý Trung Quốc. Bắc Kinh và Đài Loan đều công nhận chính sách này, và cho rằng mình, chứ không phải bên còn lại, mới là chính phủ hợp pháp của Trung Quốc.
Chính sách này buộc các nước trên thế giới nếu đã thiết lập quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Bắc Kinh thì không được phép thiết lập quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Đài Loan, và ngược lại.
- Và nước đi thứ hai mang tính quyết định, là việc chính phủ của Tổng thống Mỹ Jimmy Carter tuyên bố chính thức cắt đứt quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Đài Loan, để thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc vào ngày 1/1/1979, phù hợp với chính sách "một Trung Quốc" mà Mỹ vẫn tuân thủ cho tới hiện tại.
Nhưng để có được hai bước đi mang tính bước ngoặt như vậy, không thể không kể đến hàng loạt những sự kiện, những cuộc đối thoại bí mật vô cùng quan trọng diễn ra nơi hậu trường trong vài năm trước đó.
1969-1970: Mỹ đánh tiếng, Trung hưởng ứng, Đài bất bình
Ý tưởng xích lại gần Trung Quốc trên thực tế đã được Nixon hé lộ từ khi ông còn là ứng viên tranh cử Tổng thống. Năm 1967, trong một bài viết đăng trên tạp chí Foreign Affairs, Nixon khẳng định: "Chúng ta không thể cứ mãi để Trung Quốc bên ngoài tập thể các quốc gia trên thế giới, cứ để Trung Quốc nuôi dưỡng tham vọng, nuôi dưỡng sự thù địch, và đe dọa các nước láng giềng".
Ngày 1/2/1969, chỉ hai tuần sau khi chính thức lên nắm quyền tại Nhà Trắng, Nixon lập tức tìm cách thiết lập các kênh liên lạc với phía Trung Quốc. Trong một bức điện gửi tới Cố vấn An ninh Quốc gia Henry Kissinger, Nixon viết:
"Tôi cho rằng chúng ta cần tìm mọi cách để thể hiện rằng chính phủ Mỹ hiện tại đang 'cân nhắc mọi phương án nối lại quan hệ với người Trung Quốc'. Nhưng tất nhiên, điều này phải được thực hiện một cách bí mật và không được phép xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng trong bất kì hoàn cảnh nào". 
Tháng 7/1969, Nixon thăm Pakistan và họp mặt với người đồng cấp Yahya Khan. Sau cuộc gặp, một nhà ngoại giao Mỹ tại Pakistan đã chuyển lời tới Kissinger rằng phía Pakistan hiểu rằng Mỹ muốn tiếp cận Trung Quốc và nhờ Pakistan, vốn có quan hệ tốt với Bắc Kinh, "chuyển lời".  
Nhưng dù có muốn bắt tay với Trung Quốc thế nào đi nữa, thì Kissinger vẫn không muốn Mỹ phải thể hiện hình ảnh "xuống nước" một cách thái quá như vậy. Ông lập tức cử phụ tá Hal Saunders tới trao đổi với Đại sứ Pakistan tại Mỹ, Agha Hilaly, để làm rõ hai điểm.
Thứ nhất, Mỹ cho rằng việc chuyển lời không cần quá gấp gáp hay đòi hỏi nỗ lực đáng kể gì từ phía Pakistan. Việc cho Trung Quốc thấy quan điểm của Mỹ là quan trọng, nhưng không phải một điều gì đó cần phải thực hiện ngay lập tức.
Thứ hai, điều mà Tổng thống Nixon muốn là Tổng thống Yahya sẽ, vào một thời điểm thích hợp và tự nhiên, nêu quan điểm của Mỹ đối với Trung Quốc một cách rõ ràng, nhưng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề.
Tháng 12/1969, trong một động thái khác nhằm thể hiện thiện chí, Nixon đã nghe theo lời khuyên của Ngoại trưởng William Rogers và quyết định nới lỏng các hàng rào giao thương với Trung Quốc, trong đó có việc mua bán các mặt hàng nông sản Mỹ.
Nỗ lực "đánh tiếng" trong suốt năm đầu của nhiệm kì Nixon đã thu về thành quả đầu tiên, khi vào tháng 2/1970, cấp dưới của Kissinger báo cáo rằng đại diện phía Trung Quốc, thông qua kênh liên lạc tại Warsaw, cho biết: "nếu Mỹ muốn cử một đại diện cấp Bộ trưởng hoặc đặc phái viên của Tổng thống tới Trung Quốc để thảo luận thêm về quan hệ Mỹ-Trung, thì Bắc Kinh sẵn sàng tiếp đón". 
Dù rất cố gắng giữ bí mật, song các động thái của Mỹ vẫn không qua nổi mắt chính quyền Đài Loan. Tháng 3/1970, Tưởng Giới Thạch đã đích thân viết thư gửi tới Nixon, trong đó thể hiện sự quan ngại trước cách tiếp cận mới của Mỹ với Bắc Kinh. Một tháng sau, con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc đã gặp trực tiếp Kissinger để bàn thêm về vấn đề này.
Một mặt, Nixon-Kissinger tìm cách xoa dịu Đài Loan, mặt khác, bộ đôi này vẫn tìm mọi phương án để thiết lập một kênh liên lạc với Bắc Kinh. 
1971: Ngoại giao bóng bàn, chuyến thăm "mở đường" của Kissinger, và tuyên bố lịch sử của Nixon
Tháng 4/1971, hơn 2 năm sau khi Nixon bắt đầu chiến dịch "đánh tiếng" muốn thiết lập quan hệ với Trung Quốc, Bắc Kinh lần đầu tiên công khai hưởng ứng ý tưởng của Washington, và thể hiện thiện chí của mình bằng một hình thức rất đặc biệt.
Trong lúc đang tham dự giải bóng bàn thế giới tổ chức tại Nagoya, Nhật Bản, đội tuyển bóng bàn Mỹ đã bất ngờ nhận được lời mời tới Trung Quốc thi đấu giao hữu. Không ai khác, chính Mao Trạch Đông là người trực tiếp thông qua lời mời này, dù trước đó Bộ Ngoại giao Trung Quốc vẫn làm theo thông lệ và từ chối không cấp thị thực cho các thành viên đội tuyển Mỹ. 
Ngày 10/4/1971, đội tuyển bóng bàn Mỹ gồm 15 người đã bước qua cây cầu từ Hong Kong sang đại lục, qua đó trở thành những người Mỹ đầu tiên đặt chân tới Trung Quốc kể từ năm 1949.  
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào? - Ảnh 4.
Đội tuyển bóng bàn Mỹ thăm Vạn Lý Trường Thành năm 1971. Ảnh: CNN
Đáp lại thiện chí của Bắc Kinh, trong lúc đội tuyển bóng bàn Mỹ vẫn đang ở Trung Quốc, Nixon tuyên bố sẽ nối lại việc cấp thị thực cho người Trung Quốc, đồng thời nới lỏng kiểm soát tiền tệ để Trung Quốc có thể dễ dàng sử dụng đồng USD hơn.
Sau sự kiện này, các phát ngôn của Nixon về Trung Quốc cũng cởi mở hơn hẳn. Nổi bật là trong cuộc họp báo ngày 29/4/1971, Nixon đã nói thẳng: "Tôi hi vọng và trông đợi được tới thăm Trung Quốc đại lục - nhưng tôi chưa biết là thăm trên danh nghĩa gì... Nước Mỹ đang hướng tới một mối quan hệ bình thường với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa".
Phía Trung Quốc đến lúc này có thể nói đã thấy rõ "bài ngửa" của Mỹ. Tháng 5/1971, thông qua Pakistan, Chu Ân Lai nhắn với Nixon rằng chính phủ Bắc Kinh sẵn sàng chào đón một chuyến thăm chính thức của Nixon, hoặc một đặc phái viên của Nixon tới Trung Quốc để đẩy mạnh tiến trình thảo luận.
Sau vài tuần trao đổi qua lại, đôi bên thống nhất sẽ để Kissinger tới Bắc Kinh trong một chuyến thăm bí mật. Ngày 9/7/1971, để đánh lừa truyền thông, Kissinger trong khi đang thăm Pakistan đã vờ cáo ốm, rồi sau đó đáp chuyên cơ bay thẳng tới Bắc Kinh để hội đàm với Chu Ân Lai.
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào? - Ảnh 5.
Henry Kissinger (trái) trong cuộc gặp bí mật với Chu Ân Lai năm 1971. Ảnh: Britannica
Trong hai ngày hội đàm bí mật tại Bắc Kinh, Kissinger và Chu Ân Lai đã thảo luận về các vấn đề Đài Loan, Liên Xô, lên kế hoạch cho chuyến thăm của Nixon tới Bắc Kinh vào mùa xuân năm 1972, và soạn thảo một số chi tiết cho bản nháp của tuyên bố chung (sau này được biết đến với tên gọi Thông cáo Thượng Hải) giữa hai nước trong chuyến thăm sắp tới của Nixon.
Trở về từ Bắc Kinh, Kissinger báo với Nixon rằng Tổng thống Mỹ "đã có được đúng những gì mình muốn". "Chúng tôi đã đặt nền móng để ngài và Mao Trạch Đông đưa lịch sử bước sang trang mới" - Kissinger nói thêm.
Ngày 15/7/1971, trên sóng truyền hình quốc gia, Nixon công khai với người dân nước Mỹ cũng như toàn thế giới rằng ông đã cử Cố vấn An ninh Quốc gia Henry Kissinger tới Trung Quốc, và kết quả của các cuộc họp mặt tại đây là thỏa thuận về một chuyến thăm cấp nhà nước của Tổng thống Mỹ tới Trung Quốc vào mùa xuân năm 1972.
"Chuyến thăm này không có ý muốn gây hại tới lợi ích của bất kì quốc gia nào khác. Tôi làm điều này bởi tôi tin chắc rằng tất cả các nước trên thế giới sẽ hưởng lợi từ một mối quan hệ bớt căng thẳng và tốt đẹp hơn giữa Mỹ và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" - Nixon phát biểu.  
Tuyên bố lịch sử của Nixon. Nguồn: AP
Vài giờ sau khi đưa ra tuyên bố trên truyền hình, Nixon nhận được một cuộc gọi từ Kissinger. Ở bên kia đầu dây, Kissinger báo cáo Tổng thống Mỹ về phản ứng của các bên đối với việc Nixon tuyên bố sẽ sớm thăm Trung Quốc, trong đó nhấn mạnh phản ứng hết sức tiêu cực từ chính quyền Tưởng Giới Thạch.
Nixon đáp:
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào? - Ảnh 7.
Kính mời quý độc giả đón đọc Duyên nợ Mỹ-Trung-Đài và chính sách "một Trung Quốc" (phần II): Xoa dịu Đài Loan bằng 6 Đảm Bảo, Mỹ "đu dây" giữa hai bờ eo biển suốt 3 thập kỉ